Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

TẢN MẠN VỀ SỨC SỐNG MỘT LOÀI CÂY ...







   Mọi người bảo nó là cây Tai Phật hayTay Phật gì đó nhưng chị em tôi gọi là '' Môn '' , không phải môn kiểng hay môn nước gì cả , chỉ bởi một lý do đơn giản là từ khi mới về nhà , bụi cây nhỏ bé xinh xắn trên được hai chúng tôi ân cần đặt ngay ngưỡng cửa ra vào , ngày ngày chăm sóc tưới nước với một niềm vui nho nhỏ .
    Và rồi , không phụ công lao , những chiếc lá yếu ớt mỏng manh trở nên sum suê ,  bóng mượt , dịu dàng  vươn cành tràn đầy  sức sống như một thiếu nữ bước vào tuổi đôi mươi  sẵn sàng đón nhận cuộc sống mới . Đất Sài gòn chật chội chỉ đủ một vài mảng thiên nhiên  quí giá . Khóm lá xanh biên biếc nhỏ bé của '' Môn '' giúp chị em tôi trở nên thư thái sau những mệt mỏi của bộn bề công việc ngày ngày .
   Chốn đô thành ồn ào náo nhiệt , giữa không gian phồn hoa vui nhộn như tiềm ẩn rủi ro chờ sẵn , một đêm nọ bụi cây của tôi tan tác dưới bánh xe của những kẻ ngỗ nghịch ngông cuồng , cành lá xanh ngát dập nát tả tơi giữa lòng đường đầy đá bụi , trong đống đổ nát chỉ còn sót lại chút cuống xanh cùng vài sợi rễ trắng nho nhỏ . Xót xa , chúng tôi chỉ còn biết nhặt lấy rửa sạch và đặt nhẹ vào một chiếc chậu đất khác , không  chờ đợi , không hy vọng gì cả . Nhưng điều kỳ diệu đã đến , trong cuống xanh bầm dập kia bỗng dưng hé mở một mầm sống , chiếc mầm xanh bé tí cứ vươn mãi vươn mãi , rồi hai chiếc lá ..và ba chiếc lá .. ,'' Môn '' của chúng tôi đã trở lại , trở lại , niềm vui nhỏ bé ngày trước của hai chị em tôi càng trở nên lớn hơn nhiều lần , nhiều lần nữa .
     Đô thị sầm uất , cơn bão thị trường tràn ngập phố phường , và rồi ''Môn '' của tôi không còn không khí để thở sau hàng lớp lớp mái che , hàng trăm kiện hàng buôn bán , góc nhỏ bình yên của chúng tôi cũng mất dần đi ,'' Môn '' không còn sức để đáp lại công lao chăm bón của hai chị em tôi nữa , từng chiếc lá rũ dần đi , chết dần theo ngày tháng  .
     Cuộc sống không còn phù hợp , chúng tôi lên đường trở về tỉnh nhỏ gần quê ngoại , mỗi ngày chờ đợi để đưa ''Môn '' cùng lên đường qua đi chậm chạp , đến khi không còn một chiếc lá nào nữa . Rồi ngày đó đã đến , cả nhà tôi cùng chiếc chậu nhỏ bé xơ xác cũng về đến nơi ở mới bình yên , chúng tôi đặt ''Môn''nơi góc nhỏ sân nhà , có ai hiểu vì sao một chậu cây vàng úa không còn chiếc lá lại được chúng tôi giữ lại và ân cần chăm sóc đều đặn , và câu trả lời đó là đây , ''Môn '' của chúng tôi giờ đã vươn cành , hai gốc thân tràn đầy sức sống đang sinh sôi từng ngày , và thêm một mầm sống nhỏ bên cạnh đang vươn lên mảnh liệt đón chào nắng mới .


     Không phải vì khó khăn gì để có bụi cây khác, nhưng chúng tôi vui vì nó giống  như một chiến thắng cho số phận , tuy rằng chỉ là một loài cây , không dòng máu đỏ , không trái tim , chỉ sống nhờ dưỡng chất trong lòng đất đen ẩm thấp , không tiếng nói phát ra nhưng dường như trong những chiếc lá kia đang bảo rằng : muốn sống .
   '' Môn '' chỉ là một loài cây , còn chúng ta , hãy sống mạnh mẽ lên các bạn nhé , những khó khăn , bất hạnh , những nổi buồn , sự vô vọng , đừng mất đi niềm tin , hãy cố vượt qua , vượt qua với một ý nghĩ rằng mình sẽ được sống và sống đẹp , rồi một ngày mai cuộc sống này sẽ đưa chúng ta đến nơi tràn đầy '' sữa , mật '', ánh nắng ấm áp sẽ chiếu rọi  và trước mắt ta sẽ là chân trời mới bình yên.....


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

.